CHÁU HIỀN VƯƠNG ĐẾN NGHĨA TRANG LIỆT SĨ TRƯỜNG SƠN
Bố vẫn bảo cuộc đời con người ta ai cũng có nhiều kỷ niệm .Có những kỷ niệm mãi mãi không bao giờ quên được, và với bố cháu thì những ký ước tuổi thơ nhửng kỷ niệm về một thời sống và học tập ở trường Trỗi ,đó là một phần cuộc đời mà bố sẽ mang theo đến tận cùng .
Cháu theo bố mẹ sang nước Đức từ khi cháu còn nhỏ quá, sang đây cháu mới đi học Kindergarten nghĩa là lớp "mẫu giáo"và bây giờ cháu đã học xong Đại học rồi.Cháu thiệt thòi hơn các bạn ở Việt nam vì chưa một lần được nghe các thầy cô giảng về lịch sử hay tình yêu quê hương đất nước. Nhưng tình yêu quê hương cứ đến với cháu qua những câu chuyện của mẹ , qua những ký ước tuổi thơ của bố và nhất là những lần về quê thăm bà. Và bây giờ thì cháu biết được một điều vô cùng quan trọng .Để đất nước ta có được như ngày hôm nay biết bao nhiêu thế hệ ông cha đã anh dũng hy sinh vì dân tộc Việt
Nhưng điều quan trọng nhất bố dặn:Đến Nghĩa trang Trường Sơn Phải tìm bằng được mộ chú Nguyễn mạnh Minh ở khu Hà Nội để Thắp hương cho chú Minh và cháu và mẹ đã làm được điều bố dặn và hai mẹ con và bác đã thắp hết cho các bác các chú ở khu Hà nội .
Kính thưa các bác , các cô chú cháu cũng đã đến Thành cổ Quảng Trị và bố dặn ở đấy có rất nhiều các bạn Trường Trỗi của bố đã Hy Sinh, mà đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy phần mộ .
Cháu cũng đã thắp hương và càu nguyện cho tất cả các chú Lâm ly, Chú Cường mèo Chú Doanh mán K5 và cả chú Y hòa nữa.Lần sau cháu sẽ viết tiếp chuyến đi đầy ý nghĩa nàycủa cháu.Bây giờ cho cháu chúc sức khỏe đến các Thầy cô đã từng dậy dỗ bố cháu vàcác bác các chú, chúc các bác các cô chú khỏe và hạnh phúc.
Cháu Hiền Vương
Viết bởi bantroik5sg | 14 Jan, 2009
Cháu Hiền Vương quý mến !
Cô là Kim Loan vợ của chú Nhất Trung học sinh Trỗi khóa 5. Cô đọc bài viết của cháu hơi muộn vì mạng nhà cô hư .Đọc bài viết của cháu nước mắt cô lăn dài trên má, cô xúc động trứơc tình cảm của cháu - một người trẻ không lớn lên trên đất nước này nhưng lại yêu thương nguồn cội đến vậy! Cô chạnh lòng xấu hổ nghĩ đến một vài giáo viên trường cô họ thờ ơ vô cảm với nỗi đau của đất nước.
Cách đây vài năm trường cô tổ chức đi tham quan Phong Nha, cô đề nghị trên đường đi ghé thăm Nghĩa trang Trường Sơn, nhưng tới ngày đi thì con cô bị đau nên cô phải vào TPHCM chăm sóc con. Đoàn tham quan cũng thực hiện ý tưởng của cô là thăm Nghĩa trang Trường Sơn. Thế mà có giáo viên phát biểu ”hết chỗ chơi rồi hay sao mà vào nghĩa trang”, rồi họ ngồi ở cổng chờ chứ không vào thắp nhang. Vậy đấy cháu ạ. Trước khi đoàn đi, cô có nhờ cô Liên giáo viên văn của trường tìm mộ chú Mạnh Minh và thắp giùm cô một nén nhang. Cô Liên đã khóc như mưa trước mộ chú Mạnh Minh. Mọi người tưởng đó là người nhà cô Liên. Sau này cô Liên nói ra họ mới biết đó là bạn của chồng cô Loan. Anh của cô Liên là học sinh Trỗi khóa 6 (chu’ Cảnh), ba cô Liên cũng là liệt sĩ.
Cháu Hiền Vương mến! Cô chưa được gặp những người trong gia đình cháu nhưng cô có một tình cảm đặc biệt với cháu và bố mẹ cháu. Từ những thập niên 70 lúc đó mọi người ở miền Bắc đều rất yêu đội bóng Thể công. Cô cũng vậy hầu như thuộc hết tên các cầu thủ chủ chốt của đội Thể công. Đội CAHN thì cô chẳng có cảm tình nhưng cô lại nhớ một cái tên duy nhất của đội bóng CAHN là Đức Dũng, cho đến bây giờ cô cũng chẳng hiểu vì sao. Đến khi cô lấy chú Trung và biết chú Trung là bạn của bố cháu cô lại thấy vui vui vì chồng mình là bạn của người nổi tiếng. Cách đây vài năm cô đọc tạp chí “Người đẹp Việt
Đọc bài của cháu viết cô chỉ xúc động chứ không ngạc nhiên, bởi cháu là con của bố mẹ cháu. Mỗi bài viết của bố cháu cho cô hiểu điều đó, nhất là bài thơ có đầy đủ tên của các bạn thời thơ ấu. Cô yêu qúi cháu, kính trọng bố mẹ cháu - những người Việt Nam chân chính - biết truyền cho con cái mình lòng yêu quê hương đất nước, lòng tự hào dân tộc, sống nhân ái, biết đau với nỗi đau của người khác… điều đó không dễ cháu ạ.
Cô chúc gia đình cháu luôn mạnh khỏe, hạnh phúc! Chúc cháu luôn xinh đep, thành đạt và hạnh phúc trong cuộc sống.
Chào Hiền Vương!
Cô Loan
Hai bài viết tôi lấy từ blog của những người bạn Trỗi, thật cảm động trước những gì hai cô cháu đã làm và viết ra nỗi lòng mình và cũng buồn thay cho những kẻ nguội lạnh vô ơn bạc nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét