Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2011

ĐI HỌC PHÁO

Lần phong miệng đó kết quả là tôi lại phải lên chốt, còn chưa kịp cắt cái tóc đã quá dài và mất một dịp được xem văn công hiếm hoi. Mấy bà văn công diễn xong đi, tôi lại là anh xạ thủ số 1_ 12ly “vác” và vẫn binh nhất. Thấy lạ có người hỏi, trung đội bảo tôi chưa được thử thách nhiều.
Lần phong này khác hẳn, có quyết định Hạ sĩ kèm theo và lệnh điều động đi học pháo ở Quân khu. Các bạn ạ, thế là sau 2 năm 2 tháng (8/1972_10/1974) tôi mới được lên một cấp đấy, làm anh lính ở hậu phương có khi còn được lên nhanh hơn những thằng lính trận chúng tôi khi ấy. Thực ra chúng tôi cũng không mấy quan tâm đến quân hàm quân hiệu vì dù có lên đến trung sĩ , thượng sĩ thì ở nhà mẹ già cũng lĩnh 12 đồng như nhau. Ở chiến trường nhu yếu phẩm cấp trung đội trở lên có hơn cũng chỉ hơn anh em khác hộp sữa, bao thuốc còn thì như nhau tuốt.
Cùng đi học với tôi có hạ sĩ A trưởng Lang Khùn ( một đồng đội người dân tộc Thái_Nghệ An, nhập ngũ 1971, đã tốt nghiệp lớp 10 PT ). Chúng tôi cùng lên gặp chính trị viên Sen trước khi rời đơn vị. Anh Sen dặn dò :” Tụi mi đều có văn hóa, gắng học nắm vững kỷ chiến thuật , về còn hướng dẫn anh em nữa.”
Chết thật ! Học pháo xong lại về biên chế của tiểu đoàn bộ binh nghe lạ quá. Mới nghe pháo là tôi đã mừng hú, chào bộ binh thôi, từ nay tôi đi đánh trận bằng xe xích, xe hơi rồi. Nghe chính trị viên đại đội nói, tôi chả hiểu là thế nào nữa (?). Lên đến trung đoàn, anh Phú trưởng ban pháo Trung đoàn bảo :” Các cậu cứ lo học đi, đừng thắc mắc.”
Phụ mấy lính vệ binh trung đoàn rong tám thằng thủy quân lục chiến bị bắt ở điểm cao 61 ra quân khu, Chúng tôi đi theo con đường rừng mới cắt ngược dòng Ô Lâu chừng nửa ngày là gặp đường 15N. Từ khi trung đoàn làm chủ dãy đồi Không Tên , Bình độ 50 và các điểm cao 61, 58, 70 phía tả ngạn sông, bắt đầu hình thành con đường mới đi ra Quân khu. Đi bằng con đường này, rút ngắn được hai ngày so với việc đi qua đường 71 lên Tam Dần.
Đi theo đường mới lại qua địa bàn hoạt động của tiểu đoàn , tôi xin anh Phú cho về ngủ một tối ở trận địa cối 82 của đơn vị ở Hòa Mỹ để chào và chia tay mấy đứa đồng hương Hà Nội. Những tưởng được ngồi với nhau trò chuyện, nào ngờ khi đến nơi thấy đồng đội của tôi đang chuẩn bị lên đường đi đánh trận : tập kích vào quận lị Phong Điền. Thấy đạn cối, liều phóng đã sẵn sàng, đầu nòng cối đã được quấn bằng những sơi dây cao su để giảm thanh. Vậy ra là tôi lại đến tiến bạn mình đi đánh trận, cũng chỉ kịp nói với nhau vài lời rồi chia tay Chinh và Chín, hai thằng bạn Hà Nội của tôi. Trời xẩm tối cả khẩu đội lên đường, họ phải luồn qua các bãi mìn và chốt địch để xuống đồng bằng, đưa cối xuống gần hơn mới bắn tới Quận lị Phong Điền. Tôi ở lại cùng thằng Ngọc anh nuôi. Suốt đêm không ngủ được, chúng tôi nằm đợi nghe tiếng súng nổ và hy vọng anh em về kịp trong đêm. Vậy mà im lặng đến sáng làm chúng tôi lo lắng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra (?). Tôi nán lại, cố chờ vẫn không thấy ai về. Rồi cũng phải lên đường, tôi chào Ngọc rồi đuổi theo đoàn người ra Quân khu mà lòng đầy lo lắng.
Đơn vị tôi thường xuyên đánh những trận như thế, thường thì trận địa đã được chuẩn bị từ trước đó, cài người ở lại trông coi đến ngày đánh là kéo xuống , đánh xong rút về ngay trong đêm. Không hiểu vì sao đêm qua không đánh được, không biết có chuyên gì không ? Mong mọi sự may mắn cho anh em.
Đoàn ra QK lần này khá đông, hơn hai chục người. Nhóm đi học chúng tôi đi trước rồi đến tù binh, sau cùng là tổ vệ binh Trung đoàn. Đang vào giữa mùa mưa, nước sông cuộn đỏ đục ngầu, chúng tôi đi hàng một nối dài dọc theo con đường mòn ven hai bờ sông. Tù binh được chúng tôi cho mỗi đứa một vỏ bao gạo nilon Trung Quốc làm áo mưa, bát ăn là những vỏ hộp thịt cũ, mỗi ông một bao cát Mỹ ( loại sợi) làm gùi dựng đồ cá nhân, mũ thì tự kiếm, có đứa chưa kiếm được thì tạm lấy lá rừng mà che miễn không ướt đầu là được . Tù binh chủ yếu là người Nam bộ, trong đám tôi để ý có Ái người Cần Thơ rất hiền được mấy ông vệ binh nhà mình giao cho phụ trách, họ tự phân công mang gạo, thực phẩm ăn đường. Đến chỗ nghỉ tự nấu cơm và chăm sóc vết thương cho nhau. Cũng may mắn cho họ là Ái vốn là sinh viên y khoa năm thứ 2 nên các vết thương đều được Ái xem xét kỹ lưỡng và được thay băng cẩn thận sau mỗi ngày hành quân. Hầu hết họ là nông dân nên cũng rất hiền và tự giác chấp hành các qui định, tôi không nghĩ họ là lính thủy quân lục chiến.
Tối ấy nghỉ ở Đông Hà, qua đài tiếng nói Việt Nam tôi nghe được tin : Quân giải phóng Trị Thiên pháo kích vào quận lị Phong Điền, biết các đồng đội đã thực hiện trận đánh, kết quả không rõ nhưng cái tin này cũng làm tôi vơi bớt nỗi lo.
Tốp đi học pháo chúng tôi tách đoàn về Hà Thanh, Gio Linh. Lúc này mới biết mình học pháo mặt đất 57 ly nòng dài. Tôi buồn quá, pháo mặt đất gì mà có 57 ly, đúng là pháo “tét”. Tôi nhìn khẩu pháo , người “bạn” cùng những trận đánh sắp tới của tôi mà chẳng biết nói sao. Nòng bé tẹo, chỉ được cái dài ( 4m), hai bánh xe như hai bánh xe bò. Loại này cũ lắm rồi chứ mới gì. tôi nhớ ra là đã từng gặp nó trong các bộ phim Xô Viết thời chiến tranh vệ quốc. Quả đúng, thời đó nó là hung thần của các xe tăng Đức. Nản hơn nữa vì mấy hôm sau khi nhận các tân binh về tiểu đội thì bên nhà bên cũng xuất hiện một trung đội nữ du kích cùng tham gia lớp học với chúng tôi. Cứ nghĩ mấy thằng cùng nhập ngũ nó sang quân đoàn 2 mà thèm, vẫn tự an ủi , thôi mình cỡ lính quân khu, lính tỉnh cũng oách chán. Lo nhất học xong lại xuống lính huyện, lính xã thì chán chết.

Không có nhận xét nào: