Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2011

LỠ HẸN.

Tạm xếp cái chuyện pháo phót này đi đã, tôi xin kể một kỷ niện trong những ngày đi học ấy, cái chuyện “săn bắn” của những anh lính đa tình ngày ấy.

Cái trung đội nữ du kích Do Linh cùng khóa chúng tôi, hàng ngày cùng ngồi một “ giảng đường” nên không khí học tập của lính ta cũng say sưa hơn . Chiều chiều sau giờ cơm, nhiều lính nhà ta lại mò sang cùng mấy o bên nớ tán dóc, rồi thơ thẩn chuyện mây, chuyện gió chẳng biết đi được đến đâu…Tiểu đội tôi có thằng Huấn tiểu đội phó, hắn nhập ngũ cùng tháng với tôi, quê Hải Dương. Tôi quí hắn vì trông hắn thư sinh, da trắng, tóc quăn, đẹp trai và có duyên lắm. Hắn cũng quí tôi vì cũng cao ráo, mác trai Hà Nội lại thoáng. Phải cái nó rất “máu” gái, suốt ngày sang chuyện trò với chị em du kích. Mỗi lần hội ý tiểu đội tôi cứ phải sang gọi, lâu dần tôi mắc chứng nghiện sang “gọi” nó. Phiền thế đấy các bác ạ.
Khi khóa học kết thúc thì hắn thân thiết lắm với một o tên B, còn tôi thân với o T. Ngày chia tay , lính hai bên lưu luyến lắm. Sau bữa liên hoan bế giảng, hai bên tràn sang nhau ghi lưu bút, tặng nhau này nọ.v.v Với ai không biết nhưng tôi với T dù đã khá thân nhau nhưng vẫn có khoảng cách. Đến hôm nay khi chia tay , chúng tôi hình như cùng cảm thấy mối tiếc lưu luyến thật sự. Ngày mai chúng tôi phải xa nhau và có thể là mãi mãi. Các O du sẽ về địa phương vào sáng hôm sau, buổi chiều khi ngồi nói chuyện với nhau, tôi hẹn với T là mai sẽ đến nhà thăm gia đình cô ấy và được T đồng ý…
Về gường, đêm ấy Huấn thủ thỉ :” tao hẹn B tối mai gặp nhau ở cầu xi măng “ . Biết chuyện hẹn hò của tôi, hắn lại bảo :”Về nhà làm gì, mất thời gian thưa mạ, thưa cha lắm, mai hẹn lại đi, tối cùng tao ra cầu xi măng ấy, không hơn à !.”. Thấy hắn nói có lý , sáng hôm khi các o du kích trở về địa phương, tôi qua tiễn và hẹn lại với T , tôi nói Huấn và B cũng hẹn ở cầu xi măng, cả lũ cùng ra cho vui .
Hôm đó sau bữa cơn chiều, tôi và Huấn mò ra cầu xi măng. Hai thằng ngồi trên thành cầu hồi hộp chờ đợi .Trời tối hẳn, sắp tới giờ “G” , chúng tôi càng nóng ruột, cứ đốt thuốc liên tục. Mắt hai đứa nhìn xa thẳm theo con đường đất dẫn ra biển, đã cuối mùa mưa, nhưng gió vẫn nặng hơi nước thổi về từ biển làm trời thêm tối, thêm lạnh. Xa xa đã thấy thấp thoáng ánh đèn, ngày một rõ. Tim tôi rộn lên, tôi tự nhủ lần này trước lúc chia tay phải mạnh dạn lên …Ánh đèn chập trờn trong gió, rạng dần. Chúng tôi bắt đầu nghe tiếng chân bước nhưng hơi lạ vì tiếng chân bước nghe nằng nặng , không bình thường. Hai thằng sốt ruột rời chỗ ngồi tiến về phía ánh đèn. Khi nhận ra được điều gì … thì bà mẹ đã kêu lên :” May quá! ..Các chú giải phóng ơi!.. Giúp mạ con tui với!..” Trước mắt tôi là một bà mẹ và một cậu bé chừng 14 tuổi. Trên vai hai người là một cáng võng. Cả hai người run run kiệt sức. Chúng tôi điếng người nhưng theo phản xạ hai thằng ghé vai đỡ cho họ. Tôi hỏi :” Bây giờ đi đâu hả mạ ? ”
- Nhà hộ sanh huyện. Bà mẹ đáp
- Đến nhà hộ sanh bao xa ? mạ ơi !. _ Huấn hỏi
- Độ chừng hơn tiếng nữa hai chú ơi ! _ Cậu bé trả lời thay bà mẹ
Chết chúng tôi rồi, hơn tiếng đi với hơn tiếng về thì hẹn hò chi nữa , chúng tôi có bay cũng không kịp quay về được. Làm sao đây, B và T đến sẽ không thấy chúng tôi mất rồi. Thằng Huấn đi sau tôi nói như than :” Mạ ơi ! Răng mà khổ thế…”
Bà mẹ cứ nghĩ nói về mình lại bảo :” Khổ chi nữa, chừ gặp được mấy chú giải phóng là may mắn cho mạ con tui lắm rồi.”
Tiếng rên của phụ sản trên võng làm chúng tôi quên hết mệt nhọc, cứ lao về phía trước theo ánh đèn của bà mẹ dẫn đường . Trong đầu thì luôn nghĩ đến B và T, hai O du kích bị chúng tôi “ xù”. Chắc họ sẽ trách chúng tôi lắm lắm.
Nhà hộ sinh huyện tối om không có điện, người trực bên trong là một cô gái trẻ người địa phương. Bên ánh đèn dầu yếu ớt, chúng tôi cùng gia đình làm các thủ tục cho phụ sản. Xong xuôi, hai đứa ra cái giếng ở đầu nhà, rửa chân tay, gột rửa bùn đất bắn vào quần áo rồi ngồi thần ra. Chúng tôi buồn bã nghĩ đến chuyện hẹn hò .Giờ này còn ai trên cầu nữa, hai đứa cứ ngồi nhìn bầu trời tối sậm chẳng biết nên làm gì lúc này.
Trong căn phòng sáng mờ mờ bỗng nghe tiếng oa oa. Cửa phòng bật mở, O y tá tay xách cái xô tôn chạy ra giếng , kéo mấy gầu nước giúp O, còn chưa kịp hỏi thì O đã nói :” Con trai, các eng ơi !”. Dù tối trời, tôi vẫn nhận ra nét rạng ngời của cô gái qua cử chỉ của mình. Nước đầy tràn mặt xô, O xách xô nước chạy ngược về phía căn phòng, bóng O bay bay, nước trong xô sóng sánh văng tóe trên đường chạy .
Chúng tôi ngồi đó bồi hồi khó tả, đã đến lúc phải về rồi, chào chú bé, công dân mới của Quảng Trị đau thương. Chuyện hẹn hò với hai O du kích sẽ không bao giờ có nữa, không kịp nữa rồi! Ngày mai chúng tôi phải lên đường vào mặt trận, để lại Quảng Trị biết bao vui buồn lưu luyến._( Chuyện xảy ra 12/1974 )

Không có nhận xét nào: